Lần này Trâu Quý kiếm được không ít, Cố Trọng Cảnh vừa để hoa ở tiệm nhà ông ngày đầu tiên đã có người hỏi, còn là vừa nói giá đã là hai trăm vạn. Sao Trâu Quý có thể đồng ý chứ, Cố Trọng Cảnh nói thẳng là muốn hai trăm vạn, nếu giá bán của ông không cao chút, ông sẽ không kiếm được chút gì cả.
Vì vậy cho dù mỗi ngày người muốn mua rất nhiều, Trâu Quý đều luôn nhịn xuống, mãi đến hôm qua mới bàn xong với một người mua trong số đó.
Nhìn bộ dáng người mua kia thật sự thích hoa lan, cũng thực sự là đại gia, chỉ vừa nhìn thấy Phượng Linh liền ra giá hai trăm tám mươi vạn mua luôn.
Trâu Quý chỉ góp một cái địa điểm gửi bán liền kiếm được tám mươi vạn, cả đêm đều vui đến không ngủ nổi, giờ trên mắt còn hiện quầng thâm đây.
Cố Trọng Cảnh cầm thẻ ngân hàng, sau khi kí một hợp đồng thanh toán mới với ông lại nói vài câu.
"Ông chủ Trâu, nếu chỗ ông có hoa cỏ quý hiếm nào bị thương tổn có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi thu mua dài dài, chỉ cần chưa khô héo hoàn toàn là được."
"Thành, tôi sẽ để ý giúp cậu, nếu gặp được tôi sẽ gọi điện cho cậu." Trâu Quý cười đáp ứng ngay.
Bởi vì trước kia công nhân giao cây non đến Liễu Minh sơn cho Cố Trọng Cảnh, vì vậy ông chủ biết Cố Trọng Cảnh có một ngọn núi, lại thêm nhìn tướng mạo và khí độ của Cố Trọng Cảnh cũng không giống người thường, liền cho rằng Cố Trọng Cảnh là một phú nhị đại thích chơi đùa hoa cỏ.
Muốn những loại hoa cỏ quý giá kia chắc có lẽ là muốn tùy tiện trồng thử, dù sao hoa cảnh bị hư hại cũng không đáng bao tiền.
Ông cảm thấy Cố Trọng Cảnh là một người biết tính toán, có tiền cũng không tiêu pha bậy bạ, đánh giá dành cho hắn cũng càng cao hơn.
Cố Trọng Cảnh đâu có biết ông não bổ nhiều như thể, sau khi cùng ông ước định xong, cầm thẻ rời đi.
Hôm nay hắn chủ yếu là muốn đi tìm một đội thi công, đã có tiền rồi, việc đầu tiên muốn làm là sửa đường với nhà, những cái khác có thể làm từ từ
Về đội thi công, trong lòng Cố Trọng Cảnh đã có lựa chọn, khi hắn vừa mới đến thế giới này, từng muốn đến công trường cạnh cô nhi viện vác gạch, chỉ có điều lúc đó người phụ trách không nhận hắn, cảm thấy tuổi hắn còn quá nhỏ.
Người đó còn ra chủ ý cho hắn, bảo hắn đến mấy chỗ như quán cà phê, MCdonald thử xem, Cố Trọng Cảnh có thể nhìn ra, người này là một người rất có trách nhiệm.
Vì vậy khi Cố Trọng Cảnh muốn sửa đường và nhà, liền nghĩ đến ông ta đầu tiên.
Đương nhiên, lúc đó hắn cũng không tiếp xúc kĩ với người phụ trách kia, không thể vì một chút ấn tượng tốt lúc đầu mà tùy tiện quyết định. Hắn vẫn quyết định đi tìm người kia nói chuyện thử xem rồi tính.
Nếu sau khi tiếp xúc rồi phát hiện ra người kia không được, hắn vẫn có thể liên lạc với Tề Huy Dương, nhờ hắn giúp tìm một người đáng tin cậy.
Vốn lẽ mà nói trực tiếp tìm Tề Huy Dương là thích hợp nhất, dù sao Tề gia nhà to nghiệp lớn, giúp hắn một việc nhỏ cũng chẳng đáng gì. Nhưng hắn cân nhắc đến sau này chỗ mình cần xây còn rất nhiều, luôn nhờ người giúp cũng không tiện.
Nợ ân tình khó trả, tự mình có thể làm thì không cần phải phiền hà người khác.
Cố Trọng Cảnh là người thuộc phái hành động, đã nghĩ đến liền làm ngay, đến thẳng công trường quan sát hai tiếng đồng hồ, thuận tiện quan sát luôn người phụ trách và công nhân trong đội của ông ta.
Sau khi xem xét kĩ hắn phát hiện người phụ trách là người có tính cách ôn hòa, công nhân trong đội cũng rất tôn trọng ông, vấn đề lớn nhỏ gì cũng sẽ hỏi ông, nhưng nhìn dáng vẻ của ông đều có thể giải quyết thành thục trôi chảy.
Cố Trọng Cảnh định quan sát thêm, dù sao bây giờ hắn cũng không bận gì, bây giờ trên núi thiếu nhất là đội thi công, tìm được một đối tượng hợp tác tốt rất quan trọng.
Vì vậy Cao Thế Hòa cứ thế bị Cố Trọng Cảnh dõi mắt quan sát cả một buổi chiều.
Ánh mắt như hình với bóng kia làm ông đứng ngồi không yên, dứt khoát đi thắng đến chỗ Cố Trọng Cảnh.
" Chàng trai, câu đã ở đây nhìn cả buổi chiều rồi, rốt cuộc cậu muốn làm gì?"
Nhìn người đàn ông trung niên chất vấn mang theo ủy khuất, Cố Trọng Cảnh cũng cảm thấy mình làm việc có chút thiếu sót, nếu không biết còn tưởng hắn đang giám sát ông ấy đấy.
Lập tức giới thệu qua bản thân lại nói ý ra mục đích, người đàn ông trung niên lúc này mới hiểu được cớ gì Cố Trọng Cảnh lại ngồi xổm ở đây khảo sát cả chiều.
Vẻ mặt của ông liền nhẹ đi, ngày hôm qua ông còn đang buồn rầu đây, chờ công trình trong tay hoàn công liền phải đi liên hệ đấu thầu công trình mới, đến lúc đó khoảng thời gian trống ở giữa phải làm sao đây.
Ai ngờ hôm nay thần tài tới cửa, thái độ đối với Cố Trọng Cảnh cũng tốt lên.
" Cậu muốn xây nhà đúng là có thể tìm tôi, nhưng sửa đường thì tôi cũng không có kinh nghiệm, nhưng tôi quen biết một người bạn, hắn chuyên làm về việc này, tôi có thể giời thiệu cho cậu."
Hai ngườii liền thuận tiện bàn mấy câu về thời gian thi công và giá cả, cảm thấy đứng trước cổng công trường nói chuyện cũng không ổn, Cao Thế Hòa dứt khoát hẹn người bạn biết sửa đường của ông đến, ba người cùng nhau ăn cơm bàn bạc kĩ lưỡng hơn.
Hai ngày sau, sau khi Cố Trọng Cảnh tìm hiểu qua giá thị trường thì quyết định hợp tác với bọn họ, kí hợp động.
Bên Cao Thế Hòa còn phải đợi công trình trong tay kết thúc rồi mới đến xây nhà cho Cố Trọng Cảnh được, ngược lại bên làm đường có thể bắt đầu trước.
Bạn của Cao Thế Hòa là Lâm Hồng, cũng là một người thành thật, trước mắt trong tay không có công trình nào, có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.
Đường cần phải sửa trên núi Liễu Minh không dài, trên cơ sở đường cũ sửa đến đỉnh núi là được, chính là hơn năm trăm sáu mươi mét, theo giá thị trường, bao tiền công bao vật liệu là 450 tệ một mét vuông, tính ra khoảng hơn hai mươi lăm vạn một chút.
Ngày kí xong hợp đồng, Lâm Hồng liền dẫn đội của ông ta đến Liễu Minh sơn, lập tức động thổ luôn.
Cố Trọng Cảnh không cần nấu cơm trưa cho bọn họ nên mỗi ngày chỉ cần qua nhìn chút là được, phần lớn thời gian vẫn là chăm bón ruộng rau dưới chân Liễu Minh sơn.
Còn dành thời gian cùng viện trưởng mang tiểu Minh đi phẫu thuật, sau khi tiểu Minh làm phẫu thuật xong viện trưởng ở lại bệnh viện chăm sóc bé, Cố Trọng Cảnh cùng thím Lệ ở lại trong viện chăm sóc những đứa trẻ khác.
Cuộc sống bận rộn nháy mắt trôi qua, mắt thấy đường đã được sửa, công trình bên Cao Thế Hòa cũng đã kết thúc, tiếp đó liền lên núi xây phòng ở.
Cố Trọng Cảnh định xây nhà trọ cùng nhà ở luôn một thể, nhưng xây nhà tiêu tiền như nước chảy, bây giờ cứ hai ngày hắn có thể kiếm được khoảng một vạn, thêm tiền bán hoa, tạm thời vẫn đủ.
Nhưng hắn cũng không muốn cứ mãi chậm rãi tiến hành như vậy, vừa lúc dược liệu trong không gian đã lớn, Cố Trọng Cảnh liền gọi một cú điện thoại cho Tề lão.
Tề lão nhận được điện thoại của Cố Trọng Cảnh thì rất vui, miệng lại vẫn muốn cà khịa Cố Trọng Cảnh:" Là tiểu tử Cố hả, cái người bận rộn như cậu cuối cùng cũng nhớ tới lão già này rồi à? Tôi còn tưởng cậu đã quên tôi tám kiếp rồi chứ."
Cố Trọng Cảnh biết tính cách lão ngoan đồng này, liền nói:" Lão gia tử, đừng nói tôi không nhớ ngài chứ, chỗ tôi có lô hàng ngon, ngài có muốn không?"
Tề lão biết tính cách trầm ổn của Cố Trọng Cảnh, bình thường sẽ không nói khoác, đã nói thì nhất định làm được, như là nói có thể chữa cho hoa lan của ông thì có thể chữa được.
Cũng đã bước đầu hình thành tín nhiệm với hắn, nếu Cố Trọng Cảnh đã nói là có đồ tốt, vậy quả thực là đồ tốt, ông hiếu kì nói:" Đồ tốt gì? Đáng để cậu cạch cạch đánh điện cho tôi."
Cố Trọng Cảnh: " Chỗ tôi có một lô hà thủ ô và câu kỉ tử cực phẩm, lão gia tử có muốn không?"
Tề lão nghi ngờ:" Cực phẩm? Thực sự tốt thế? Câu lấy ở đâu ra thế?"
Cố Trọng Cảnh cười:" Cái này ngài đừng quan tâm, dù sao thì tôi sẽ không bẫy ngài là được."
Tề lão không do dự nữa:" Được, vậy tôi qua xem thử."
Sau khi ngắt điện thoại, Tề lão gấp không chờ nổi gọi tài xế và bác sĩ gia đình, xuất phát đi đến cô nhi viện Ánh Dương.
Kì thực Cố Trọng Cảnh tìm Tề lão bán dược, nói thẳng ra là vì nhân mạch của Tề lão, căn bản không phải vì kiếm chút tiền này.
Dù sao Tề lão cũng chỉ một mình Tề lão, có thể cần bao nhiêu dược liệu cho được, cho dù Cố Trọng Cảnh nâng giá dược liệu gấp mười gấp trăm lần giá thị trường, thì Tề lão cũng chỉ cần mỗi loại nhiều nhất là một hai cân, tiền thì có thể kiểm được một ít, nhưng nói thực, rất ít.
Nhưng một mình Tề lão không cần bao nhiêu, mạng lưới quan hệ xã hội thượng lưu khổng lồ sau lưng ông lại khác, chỉ cần đồ của hắn tốt, đả thông được nhân mạch, còn sợ không kiếm được tiền sao?
Theo lí mà nói bây giờ Cố Trọng Cảnh là một Streamer, ít nhiều gì giờ hắn cũng có hơn chục triệu fans, trực tiếp mở một cửa hàng trên Taobao bán dược liệu không phải được rồi sao?
Nhưng Cố Trọng Cảnh không định làm như vậy, một là phiền phức, cái nữa là tranh luận quá lớn, dược liệu của hắn bán dĩ nhiên đắt, giá cả bán ra sẽ dọa sợ người ta, các fans phần đông là người bình thường, trước khi đồ chưa có hiệu quả, Cố Trọng Cảnh phải đối mặt với quá nhiều dư luận, hắn không muốn lãng phí thời gian.
Vì vậy vừa bắt đầu dược liệu trong không gian của hắn liền muốn đi con đường cao cấp, bây giờ vườn thuốc trên đỉnh núi trồng một ít, đợi sau khi nhà trọ khai trương thì tiêu thụ dần, đến lúc đó đồ tốt của hắn nhiều rồi, chút dược liệu này cũng không quá bắt mắt nữa.
Tề lão đến rất nhanh, ông đã muốn đến từ lâu, lại luôn bị mấy ông bạn già giữ lại, trong lòng lửa đốt tràn lan nghĩ lại lại ngại nói, cuộc điện thoại của Cố Trọng Cảnh vừa lúc giải quyết khẩn cấp cho ông.
Ông đến cũng không vội xem dược liệu mà Cố Trọng Cảnh nói, tràn đầy phấn khởi đi tìm viện trưởng, dạo quanh một vòng mới phát hiện không thấy người.
" Tiểu tử Cố, viện trưởng của bọn cậu đâu? Sao tôi không nhìn thấy bà ấy?"
Cố Trọng Cảnh cạn lời, cây già nở hoa này cũng quá nồng nhiệt rồi:" Viện trưởng đang ở bệnh viện chăm sóc cho tiểu Minh rồi."
Tề lão vội vàng nói:" Ở bệnh viện nào? Tôi đi xem thử."
Cố Trọng Cảnh:" Lão gia tử, ông đến để xem thuốc hay đến xem mẹ Mạnh?"
Tề lão ho khan một tiến:" Khụ, cái kia, đều xem đều xem, dược liệu của cậu đâu? Lấy ra tôi xem thử xem, tôi nói rõ trước nhé, nếu không tốt tôi không mua đâu đấy."
Cố Trọng Cảnh không nói gì, quay người về phòng bê dược liệu đã chuẩn bị xong từ trước ra.
Hình dạng hà thủ ô như hình người, đầu khá lớn, Cố Trọng Cảnh cũng không cố ý tìm cái gì để vào, chỉ lấy một cái khay để vào rồi bưng ra, một khay chỉ để được khoảng mười củ.
Câu kỉ tử khá nhỏ, quả nhỏ đỏ đỏ hồng hồng nhìn rất vui mắt, cũng đựng vào khay, đầy ăm ắp, nhìn qua cũng có khoảng năm sáu cân.
Có đồ tốt gì mà Tề lão chưa nhìn thấy đâu, hai vị dược liệu liệu này vừa lấy ra ông liền cảm thấy chất lượng tốt, nhưng rốt cuộc thì ông cũng không phải chuyên nghiệp, liền gọi bác sĩ gia đình đến xem.
Bác sĩ gia đình của Tề gia y thuật cao minh, trung y tây y đều biết qua, hàng năm đều tiếp xúc với dược liệu, các loại dược liệu chất lượng đều đã gặp vô số, hà thủ ô và câu kỉ từ cũng thường thấy.
Trước khi đến ông cho rằng có người nhìn thấy Tề lão có tiền muôn lừa ông, lúc đó ông không nói gì, nhưng trong lòng lại lên chủ ý đến ki đó nếu thật sự là lừa đảo liền trực tiếp vạch mặt hắn.
Nhưng không ngờ tới Cố Trọng Cảnh lấy dược liệu ra lại là đồ tốt thật!
Nhìn hà thủ ô kia, chất lượng hoàn hảo, từng củ từng củ như những nhóc con đen nhẻm thành tinh, bốn cái dâu thô to béo mập, nhìn dáng vẻ quả không tồi.
Nhưng ông đã gặp qua không ít hà thủ ô nhân tạo, chất lượng cũng rất khá, dược lực lại chẳng ra làm sao, liền hỏi luôn:" Có thể tách ra xem thử không?"
Bây giờ hà thủ ô đều là người trồng cả, hai mươi mấy tệ liền có thể mua được một cân, cũng không phải đồ quý hiếm gì, vì vậy bẻ ra ông cũng không thấy đáng tiếc gì cả.
Cố Trọng Cảnh cười mỉm:" Được, tùy ý bẻ."
Đạt được đồng ý, bác sĩ gia đình tách một cây ra, nhìn màu sắc bên trong một chút, ngửi qua rồi ngắt một ít nếm thử.
Nếm xong trước mắt liền sáng lên, đây là đồ tốt!
Nếu nói hà thủ ô tự nhiên và hà thủ ô được trồng có gì khác nhau, khác biệt chính là hà thủ ô tự nhiên không có mấy loại loại phân bón này kia, lớn bằng nắm tay đàn ông như trước mắt này hoàn toàn là dựa vào thời gian, cũng không biết phải bao nhiêu năm mới lớn được bằng này.
Bác sĩ Trần vừa nếm thử liền biết đồ này căn bản không thể do người trồng ra được, mùi thuốc quá nồng.
Xem xong hà thủ ô liền xem câu kỉ tử, chỉ thấy từng quả nhỏ đỏ mọng căng tràn chồng chất lên nhau, vỏ mỏng như thể chỉ cần đụng nhẹ là sẽ vỡ ra, chảy ra nước quả màu đỏ.
Ông cẩn thận nhặt lên một quả bỏ vào miệng...
Vị câu kỉ tử thật đậm, đã hơi đắng rồi.
Đây e rằng là quả do cây câu kỉ tử đã mấy trăm năm tuổi kết ra.
Ông hưng phấn hỏi Cố Trọng Cảnh:" Quả nhiên đều là đồ tốt, chàng trai, của cậu toàn bộ đều là đồ tự nhiên phải không? Cậu còn bao nhiêu nữa? Đều bán hết cho tôi đi."
Cố Trọng Cảnh:" Không phải tự nhiên, là tôi tự trồng, số lượng không nhiều, nếu ngài muốn sẽ để rẻ chút, câu kỉ tử một nghìn một cân, hà thủ ô một nghìn một cây."
Bác sĩ Trần nghẹn lại, kinh sợ hỏi:" Bao nhiêu?!!"
Một nghìn!
Còn là một cân!
Hà thủ ô càng khoa trương, cư nhiên một củ bán tận một nghìn!
Cướp của à!
Đây là bảo bối kim quý gì thế bán đắt như vậy, phải biết câu kỉ tử và hà thủ ô trên thị trường cũng chỉ hai ba chục một cân thôi được không?
Chàng trài này nhìn cũng không giống gian thương, sao mở miệng liền tăng gấp bốn năm mươi lần?
Cố Trọng Cảnh bình tĩnh nói lại một lần, Bác sĩ Trần cạn lời rồi, nhìn bộ dáng Cố Trọng Cảnh, căn bản là không định mặc cả mà.
Nhưng đồ quả thật rất tốt, bác sĩ Trần không nỡ bỏ qua cơ hội này, may mắn hắn cũng không phải là người thiếu tiền, liền nói:" Được, số trên mặt đất này tôi lấy cả..."
Tề lão nhìn thấy hai người bọn họ một xướng một họa liền chuẩn bị giao tiền thanh toán, vội kéo bác sĩ Trần qua nói:" Ấy ấy ấy, tôi nói này lão Trần ông không phúc hậu, người mà Cố tiểu tử muốn bán cũng là bán cho tôi, sao ông lại cũng chen vào? Nếu ông muốn mua thì đợi lần sau đi, chỗ này đều là của tôi."
Bác sĩ Trần:" Đó làm sao lại là của ông? Người thấy đều có phần ông không biết hả. Lại nói, ông cần nhiều như vậy cũng vô dụng thôi, hư bất thụ bổ* ông biết không hả? Ăn nhiều cũng không tốt, lại nói ông lại không biết sử lí, cho ông chính là lãng phí!"
*Hư bất thụ bổ-虚不受补: là tình trạng cơ thể quá xuy nhược, không hấp thu được đồ bổ.
Trên danh nghĩa bác sĩ Trần là bác sĩ gia đình của Tề lão, nhưng y thuật người ta cao minh, là cao thủ nổi danh trong cả giới thượng lưu, ai không bợ đỡ chứ, dù sao con ngừơi một khi đã có tiền rồi liền muốn sức khỏe, vì vậy địa vị của bác sĩ Trần trong giới rất cao.
Với Tề lão cũng là bạn thâm niên, cả ngày tranh cãi cũng thường như cơm bữa, mắt thấy hai lão ngoan đồng cứ vậy mà tranh chấp, Cố Trọng Cảnh cười ha ha nói:" Hai vị đừng tranh nữa, số lượng chỗ tôi rất ít, nhưng cung cấp cho hai vị thì không thành vấn đề."
Hai người nhìn nhau, đều hừ một tiếng, người này không để ý người kia.
Đều nói lão ngoan đồng lão ngoan đồng, hai người còn không phải đều là lão ngoan đồng sao? Một giây trước còn ngừơi này không để ý người kia, đợi sau khi Cố Trọng Cảnh lại bê ra hai khay nữa, hai người lại hòa hợp.
Đầu chụm đầu bắt đầu thì thầm, Cố Trọng Cảnh cũng không biết hai người họ đang nói gì, chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt Tề lão nhìn dược liệu càng ngày càng sáng.
Cố Trọng Cảnh lấy cân điện tử đã mua từ trước ra cân,câu kỉ tử của Tề lão là bốn cân hai lạng, hà thủ ô là mười củ.
Cố Trọng cảnh tính một chút, tổng cộng là một vạn bốn nghìn ba.
Câu kỉ tử chỗ bác sĩ Trần là năm cân, hà thủ ô là mười một củ, tổng công một vạn sáu.
Tổng cộng là ba vạn lẻ ba trăm.
Bác sĩ Trần nói:" Lão Tề, đưa tiền."
Tề lão không vui:" Của ông ông tự đưa, tôi chỉ trả phần của tôi."
Bác sĩ Trần:" Ông là đồ ki bo, hôn nay tôi không đem tiền, cái thanh toán bằng wechat kia tôi lại không biết làm, ông cứ thanh toán trước cho tôi, đợi cuối năm tính tiền phí khám bệnh ông trừ tiền dược liệu đi không phải là được rồi sao."
Tề lão không cam chẳng nguyên càu nhàu:" Được được được, ông không ki, ông không ki thì đừng kêu tôi trả tiền."
cằn nhằn xong, kêu tài xế lấy ra ba vạn tièn mặt đưa cho Cố Trọng Cảnh, còn nói:" Ba trăm kia khỏi cần nữa ha?"
Cố Trọng Cảnh bật cười:" Được, không cần nữa, coi như giảm giá cho ngài."
Tề lão này, thật là vẫn có chút ki...
Sau khi Tề lão về, trực tiếp giao hà thủ ô và câu kỉ tử giao cho Phỉ Dung, để bọn họ nhìn xem nên làm món nào thì làm, nên ngâm trà thì ngâm, còn không quên dặn dò một câu dùng tiết kiệm chút.
Phỉ Dung giao đồ cho phòng bếp, nói với đầu bếp lão gia tử muốn ăn dược thiện, đồ tốt muốn ông dùng tiết kiệm chút.
Đầu bếp hiểu ý, làm ngay tối hôm đó, phối hợp với các món khác đầy cả một bàn.
Dược liệu làm hai món, gà tiềm hà thủ ô, canh ngân nhĩ câu kỉ tử.
Sau khi bê thức ăn lên bàn, người Tề gia đã sớm ngồi vào bàn, Tề lão ngồi chủ vị, những người khác dựa theo bối phận ngồi nghiêm chỉnh vào vị trí của mình.
Tề giakhông có quy củ gì, nhưng Tề lão trước mặt tiểu bối luôn uy nghiêm, vì vậy mọi người đều không dám nói nói cười cười, chỉ có Tề Huy Dương thân thiết với Tề lão nhất nói:" Ông nội, hôm nay là ngày tốt gì thế? Sao lại gọi tất cả mọi người về ạ?"
Tề lão có hai con trai, một con gái.
Con gái còn chưa kết hôn, con trai đều đã trung niên cả rồi, con cả trai gái có ba người, hai gái một trai, Tề Huy Dương chính là người con trai duy nhất kia.
Con trai thứ có ba người con trai, đều đã kết hôn sinh con, cháu trai cháu gái đã có bốn đứa rồi.
Lần này Tề lão gọi cả nhà về, mọi người đều cho rằng Tề lão có việc gì cần tuyên bố, ai biết Tề lão nói:" Cũng không có gì, hôm nay ta có được chút đồ tốt, gọi mọi người đến thưởng thức."
Mọi người nhìn thức ăn trên bàn, đồ tốt? Ở đâu?
Cha của Tề Huy Dương nhìn cả buổi, cuối cùng chần chừ chỉ vào tô lớn canh gà hà thủ ô kia hỏi:" Cha, người nói đồ tốt không nhẽ là hà thủ ô này hả?"
Tề lão gật đầu:" Không sai, còn cả câu kỉ tử nữa, bác sĩ Trần đã nói rồi, dược hiệu của hà thủ ô và câu kỉ tử này cao hơn ít nhất năm lần so với trên thị trường, ta thấy mấy anh chị tuổi còn trẻ mà không phải nơi này ốm thì là nơi kia đau, liền gọi mọi người về nếm thử, đợi khi mấy anh chị rời đi thì cũng mang theo một ít."
Nói xong còn quở trách cháu trai nhỏ mở công ty mạng của ông: "Đặc biệt là Huy Thần, anh xem tóc anh kìa, mới hai mươi tư tuổi mà đã bắt đầu hói rồi, anh nói xem cái công ty kia của anh có gì ngon? Cứ tiếp tục như vậy sao anh tìm nổi vợ đây? Đợi lát nữa anh ăn nhiều hà thủ ô kia chút cho tôi, biết đâu chừng ăn xong tóc của anh sẽ mọc lại đấy."
Không nói còn đỡ, vừa nói Tề lão liền nổi cáu, cháu trai này của ông đầu óc thông minh, từ nhỏ đã học giỏi, người khác đều gọi hắn là học bá.
Từ trước đến nay Tề lão thích nhất là hắn và Tề Huy Dương, ai bảo bọn họ một người thì không chịu thua kém một người thì khéo miệng.
Nhưng mà đứa cháu biết học hành không chịu thua kém này mở một công ty mạng, nói là làm về phát triển game, từ đó về sau cứ thế hói dần.
Dẫn đến bây giờ hắn ra ngoài đều phải đội mũ hoặc đội tóc giả, quả thực là một cái tâm bệnh lớn trong lòng Tề lão.
Sau khi biết hà thủ ô có thể mọc tóc đen tóc, người đầu tiên ông nghĩ đến chính là Tề Huy Thần.
Tề Huy Thần bị Tề lão nói ra nỗi khổ riêng trước mặt tất cả mọi người, mặt liền đỏ bừng, không dám đối diện với ông hắn, chỉ nhỏ giọng đáp:" Cháu biết rồi ông, một lát nữa cháu nhất định sẽ ăn nhiều một chút."
Quả nhiên bữa cơm này giống như lời Tề Huy Thần nói, ăn nhiều nhất.
Không phải hắn muốn ăn, mà là cả nhà đang ôm tâm lí nhìn hắn làm trò cười, mỗi người gắp cho hắn một miếng...
Khỏi phải nói, vị cũng không tệ.
Những người khác của Tề gia ăn ít, bọn họ ăn đồ tốt nhiều rồi, mặc dù mùi vị của hà thủ ô và câu kỉ tử này không tệ, nhưng vẫn chưa đến mức làm cho bọn họ nhìn với con mắt khác.
Lão gia tử nói dược hiệu tốt, có thể tốt đến đâu chứ?
Những dược liệu này bây giờ đều là nhân công trồng, giá trị dinh dưỡng kia kém xa loại tự nhiên, chẳng qua vì nghe lão gia tử nói cái này cũng được bác sĩ Trần nói là tốt nên mới ăn hai miếng.
Vì vậy sau một bữa cơm, chỉ có Tề Huy Thần và lão gia tử, hai người không hề đụng đến những món khác, ăn sạch hai món dược thiện cả canh cũng uống hết.
Ăn xong cơm, ai về nhà nấy.
Con cả Tề Giang Quốc nhìn vợ ông đang ngồi chăm sóc da trước bàn trang điểm, thất thần suy nghĩ gì đó, vợ ông không vui, làm xong bước chăm sóc da cuối cùng trên mặt, bước đến véo mạnh ông một cái.
Tề Giang Quốc:" Ái! Bà làm gì thế!"
Tề đại phu nhân:" Còn không biết ngại mà hỏi tôi. Làm gì? Nói! Có phải ông lại đang nghĩ đến con hồ ly tinh nào không?"
Tề Giang Quốc:" Từ sáng đến tối nếu bà không có việc gì làm thì ra ngoài đi dạo đi, cả ngày chỉ nghĩ vớ va vớ vẩn."
Tề đại phu nhân:" Vậy vừa nãy ông đang nghĩ cái gì? Tôi gọi ông không nghe."
Tề Giang Quốc căn bản không để ý bà có gọi hay không, chỉ trả lời:" Tôi đang nghĩ có phải cha muốn tìm bầu bạn rồi không."
Tề đại phu nhân:" Cho dù cha tìm bầu bạn cũng bình thường mà, mẹ đã mất bao nhiêu năm rồi, ông đừng có mà không đồng ý đấy?"
Tề Giang Quốc:" Ngược lại không phải, ôi trời, sao mà nóng thế?"
Tề đại phu nhân:" Đúng là hơi nóng nhỉ, giờ đã sắp sang đông rồi, sao lại còn nóng như thế? Có phải ông chỉnh điều hòa cao quá không?"
Tề Giang Quốc nhìn bà vợ đã bán lão từ nương* của mình, đột nhiên cảm thấy sao hôm nay tự dưng lại đẹp lên, nhất thời tâm niệm vừa động liền xấn tới...
*Bán lão từ nương-半老徐娘: Chỉ người phụ nữ trung niên nhưng vẫn còn quyến rũ, phong tình.( nói thẳng ra là dừ rồi mà vẫn còn ngon nghẻ)
Đáng nhắc tới là, câu kỉ tử và hà thủ ô còn một công dụng là: Bồi âm bổ thận.
Để mà nói về tác dụng của hà thủ ô vậy thì nhiều, nổi tiếng nhất là mọc tóc đen tóc, nhưng thực ra nó không chỉ có những công dụng này, còn có thể nhuận tràng, khư phong giải độc. Trị váng đầu hoa mắt, hồi hộp, mất ngủ, ù tai, di tinh, táo bón, sốt rét lâu ngày thể hư, ngứa ngáy nổi mề đay, vv, đúng rồi, nó còn có thể trị trĩ.
Nếu là hà thủ ô bình thường, ăn xong cũng chẳng có phản ứng gì, nhưng cái bọn họ ăn là đồ tốt Cố Trọng Cảnh trồng trong không gian.
Vậy hiệu quả sẽ là gấp hơn mười lần, những tác dụng này tự nhiên là rất rõ ràng.
Người Tề gia ăn ít, vẫn chưa đến nỗi tiêu chảy, Tề Huy Thần thì khác, sau khi hắn về thì Tào Tháo đuổi cả đêm, chạy mười mấy lượt vào nhà vệ sinh, mùi còn thối đến cùng cực, sau khi đi xong thì tinh thần thoải mái.
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Tề Huy Thần rửa mặt thì kinh ngạc phát hiện, mụn trên mặt hắn không còn nữa, lúc gội đầu tóc cũng không còn rụng.
Hắn nửa tin nửa ngờ mà nghĩ, chẳng nhẽ hà thủ ô tối qua hắn ăn phát huy tác dụng rồi hả?
Tình huống của Tề lão bên này cũng thế, ông cũng bị Tào Tháo đuổi cả đêm, tuổi lớn rồi nên nghĩ rằng đường ruột kém, ăn nhầm đồ, vội vàng gọi bác sĩ Trần qua bắt mạch.
Bác sĩ Trần khám xong thì nói với ông vốn dĩ không phải là ăn nhầm đồ gì cả, mà là bài độc cả đêm.
Tề Lão lập tức nghĩ đến hà thủ ô và câu kỉ tử, lại hoạt động một chút, phát hiện mình xác thực không có cảm giác hư nhược như ngày thường, ngược lại tinh thần phấn chấn.
Kì thực bác sĩ Trần cũng có cùng tao ngộ như ông, mới sáng sớm đã bị gọi sang khám bệnh ông cũng không có cảm giác bức bối như thường ngày, tinh thần tốt hơn rất nhiều, còn có tâm tình xem tóc của Tề lão.
Này không nhìn còn đỡ, vừa nhìn ông liền phát hiện một việc không tưởng, khinh sợ nói.
Liên hệ
1.420.000đ
1.030.000đ
830.000đ
Liên hệ
907.000đ
810.000đ
787.000đ
666.000đ
544.000đ
787.000đ
833.000đ
544.000đ
1.700.000đ
1.113.000đ
1.100.000đ
Liên hệ
Liên hệ
1.030.000đ
666.000đ
907.000đ
882.000đ
869.000đ
1.048.000đ
787.000đ
1.659.000đ
710.000đ
907.000đ
786.000đ
1.240.000đ
1.030.000đ
1.290.000đ
1.135.000đ
1.150.000đ
2.510.000đ
995.000đ
2.220.000đ
Liên hệ
880.000đ
2.280.000đ
1.685.000đ
3.120.000đ
1.400.000đ
1.241.000đ
2.300.000đ
816.000đ
930.000đ
MST: 0313487247
Showroom & văn phòng:
232 Nơ Trang Long, phường 12, Q. Bình Thạnh, Tp.HCM
Hotline: 028 6651 3888 - 0901007889 - 0901.356.186 - 098.100.2488
Email: hoaphatmiennam123@gmail.com
(Với kinh nghiệm gần 20 năm trong nghề sản xuất nội thất)
KHO NỘI THẤT HÒA PHÁT TẠI TP HỒ CHÍ MINH
Địa chỉ: Kho Nội thất Hòa Phát tại KCN Cát Lái
Tại Bình Dương: Nhà máy KCN Đại Đăng
Điện thoại: 0939 695 569 - Email: tongkhonoithathcm@gmail.com